Đất trời vắng vẻ, không một tiếng động.
Diệp Hiên mặc một bộ đồ màu đen, mái tóc đen tản ra ở sau đầu, hắn thản nhiên nhìn Cung Bản Vũ Thiên, khuôn mặt không buồn không vui, cũng nhìn không ra trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì.
- Diệp Hiên, ngươi biết không, khi ta đi ra khỏi Thức Thần môn, khi ta nhìn thấy cảnh hoang tàn khắp Đông Doanh, khi con dân của ta đang khóc, khi vong hồn bọn họ kêu rên với ta, ngươi biết đó là một loại cảm giác như thế nào không?
Đôi mắt Cung Bản Vũ Thiên ngẩn ngơ, hắn tự than, linh quang quanh thân đang kịch liệt ba động.
- Hôm nay, ta mang theo Thiên Tùng Vân Kiếm mà đến, lưng đeo lửa giận của Đông Doanh mà đến, ta sẽ chém đầu của ngươi xuống, tới tế bọn họ trên trời có linh thiêng.