- Đầu... Đầu gỗ... anh mau cứu chị tối đi... cầu xin anh... Mau cứu chị ấy đi...
Thiếu niên Cố Bắc Thần lảo đảo chạy đến bên cạnh Diệp Hiên, lại quỳ gối trước mặt Diệp Hiên không ngừng dập đầu, trán của hắn cũng đã đổ máu.
Khí tức quanh người Diệp Hiên bình thản không gợn sóng, đôi mắt có chỉ vô tình.
- Cố Hiểu Hiểu, cô thấy ấy rồi chứ, ngươi thiện lương không đổi được thế giới này đối đãi tốt cới cô, tính đê hèn của con người đã bại lộ ra, cô còn cho rằng tín niệm của mình là đúng hay sao?
Nếu như cửu thiên kinh lôi nổ vang, lại tựa như hãn hải sóng lớn đanh đánh tới, gọng Diệp Hiên vang lên ở tám phương, cũng để cho Cố Hiểu Hiểu đang thừ người tỉnh dậy, trên khuôn mặt càng là lộ ra một nụ cười thần thánh.