Diệp Hiên yên lặng nhìn một màn này, đôi mắt thâm thúy vẫn bình tĩnh không lay động, hắn bước chậm đi ra ngoài cửa, lại nhìn thấy Cố Hiểu Hiểu ngồi xổm trong cái sân nhỏ hẹp mà khóc.
- Cô thua rồi!
Diệp Hiên khàn khàn.
- Phải, là tôi thua, cậu vui rồi chứ?
Đôi mắt Cố Hiểu Hiểu phiếm hồng, lớn tiếng với Diệp Hiên.