Cánh cửa buồng nhỏ trên tàu bị đẩy ra, nhìn một màn trước mắt này, sắc mặt cô gái lập tức tái đi, nhưng vẫn bước nhanh đến, ôn nhu ôm lấy Diệp Hiên vào trong lòng, càng là nhẹ nhàng an ủi:
- Đừng sợ, đừng sợ, đều đã qua, đều đã qua rồi.
Trong vòng tay ôn nhu của cô, cơ thể Diệp Hiên có chút cứng ngắc, biểu tình dữ tợn đáng sợ cũng hơi dại ra, đôi mắt hắn dần dần tập trung, rốt cuộc cũng xem rõ ràng dáng dấp thiếu nữ trước mắt.
Mái tóc đuôi ngựa ngắn gọn, hai mắt trong suốt, da thịt cô trông như đường mạch nha, hiển nhiên là do quanh năm phiêu bạc ở trên biển, bị ánh nắng phơi thành như vậy, thiếu nữ cũng không tính là rất xinh đẹp, trên người còn có mùi cá, nhưng lại mang đến một loại cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái như ánh mặt trời.
- Cô... Là ai?