Càng không cần nói tới việc khiến hắn phải phá lệ vì Lục Trường Sinh.
Chỉ có linh hồn mới là điều Chúa Tể Phi Long quan tâm nhất.
Lục Trường Sinh trầm ngâm một lát, Chúa Tể Phi Long cũng không thúc giục.
Sau đó Lục Trường Sinh mở miệng: "Sư tôn, đệ tử cho là bản thân tại từng chiều không gian, từng dòng thời gian khác nhau thật ra cũng là chính mình. Dù là trải nghiệm khác biệt, tư tưởng khác biệt, tu vi khác biệt, nhưng bản chất linh hồn vẫn là một."
"Thậm chí bản thân ở từng chiều không gian và từng dòng thời gian hẳn là cũng có liên hệ. Nhưng liên hệ này ở đâu? Đệ tử cảm thấy hẳn là về mặt linh hồn. Như vậy liệu có cách nào có thể giúp linh hồn sinh ra liên hệ thậm chí dung hợp với nhau hay không?"