Thời đại này, yêu đương trong trường, dệt khăn quàng cổ xem như một hạng mục thiết yếu. Thứ nhất là tiêu tiền ít, thứ hai là tự tay làm, dù sao cũng có vẻ trân quý hơn mua bên ngoài.
Từ sau khi lên đại học đến nay Vương Hải Ny đã đan được bốn chiếc khăn, còn Phùng Nam Thư thì đây là lần đầu tiên nếm thử.
Cô cũng không nói là làm cho ai, nhưng heo cũng biết, đây là cho người bạn tốt kia của cô. Dù sao cuộc sống của cô chỉ xoay quanh ba chữ: Giang Cần, dắt.
Nhưng chuyện đan khăn quàng cổ, vẫn có chút không thích hợp khi đặt trên người Phùng Nam Thư.
Bởi vì Phùng Nam Thư tuy ngây ngốc, nhưng từ thị giác mà xem lại là một ngự tỷ trước nhô sau vểnh. Khuôn mặt kia nhan sắc nghịch thiên thì không nói, chỉ là cặp chân dài kia cũng mê hoặc chúng sinh.