Vào lúc chiều tà, bầu trời âm u bấy lâu nay rốt cuộc cũng rắc xuống vài bông tuyết lơ thơ. Tuyết rơi lả tả, có vẻ dè dặt, không dám trút xuống mạnh mẽ như khí thế hùng vĩ của tuyết ở Lâm Xuyên.
Chưa kịp để mọi người phản ứng lại, trong chớp mắt, tuyết đã ngừng rơi.
Giang Cần mở cửa sổ nhìn ra ngoài, thầm nghĩ chuyện gì vậy? Ta đã giơ tay ra rồi, ông chỉ cho ta xem thế này thôi sao?
Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, dù sao Thượng Hải cũng được coi là phương Nam, tuyết rơi ít như vậy cũng là bình thường.
Ngay lúc này, Tôn Chí dẫn theo một đội ngũ tiếp thị trực tiếp trở về tòa nhà văn phòng của chi nhánh, vừa bước vào cửa đã tháo thẻ công tác và dán lên lò sưởi điện trong phòng.