Bây giờ cũng cách Giáng Sinh không xa, ngoài cửa sổ gió lạnh vù vù, nhưng trong phòng lại ấm áp như mùa xuân, cho dù cởi áo khoác cũng sẽ không cảm thấy lạnh.
Phùng Nam Thư đã quen tay hay việc, cởi giày ra, chân nhỏ mang vớ bông giẫm lên sô pha, giống hệt tư thế xem “Hachikō" năm đó.
Giang Cần nâng má cô, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô, động tác mềm mại.
Như thể hắn sợ rằng tiểu phú bà mỏng manh như nước này sẽ bị chính hắn bóp nát nếu hắn dùng quá nhiều lực.
Nhưng khi hơi thở ngày càng nóng bỏng, hắn cũng không kiềm được mà dần dần buông thả, nhưng lại vội vàng rút lui, lại phát hiện đầu lưỡi của tiểu phú bà luyến lưu đuổi theo.