Nhưng nhớ lại hai năm trước, khi cô khuyên bảo Giang Cần nên ra tay thì hắn đã nhắc nhở cô không thể làm vậy từ lúc đó rồi.
Nói cách khác, người mà mình coi là có tầm nhìn ngắn mới chính là người có tầm nhìn xa trông rộng, mà con đường cô cho là phát triển lâu dài kia cuối cùng lại xuất hiện khúc chiết liên tục.
Tuy Giang Cần chiếm được ưu thế về địa lý ở thị trường đại học, không định tham gia vào thị trường cả nước, hơn cả cũng chưa chắc là hắn sẽ làm tốt hơn mình khi tiến vào thị trường cả nước, nhưng chỉ riêng về tầm mắt là cô đã thua hắn một bậc rồi.
Diệp Tử Khanh là phú nhị đại, cô không hề thiếu tiền, mà thứ chống đỡ cô đi đến hiện tại không phải dục vọng tiền tài mà là sự khao khát thành công.
Cô hy vọng có thể đứng dậy từ nơi mình từng ngã, chiến thắng bản thân trong quá khứ, càng hy vọng những người không xem trọng mình công nhận giá trị của mình, một trong những người không xem trọng cô chính là Giang Cần.