Nụ hôn vừa nãy là đánh lén nên tiểu phú bà chưa phản ứng kịp, thành ra chẳng nếm được tí mùi vị gì.
Nhưng lần này là thuộc về sự thông minh của cô rồi, bản thân cô sáng tạo ra điều kiện nên dù có hơi khẩn trương, tay siết chặt lấy quần áo Giang Cần, đến cả đôi chân thon dài cũng kẹp chặt lại.
Một lúc lâu sau, một cơn gió đêm thổi qua mang theo sự lạnh lẽo, thì đám tình nhân đi vào vùng trũng đạo đức tìm kiếm sự huyền bí của cuộc sống mới bắt đầu lục tục ra ngoài, tiếng bước chân cũng đánh thức hai người.
Vì vậy hai đôi môi tách ra kèm theo tiếng thở hồng hộc, mắt người này ướt hơn mắt người kia…
Tới khi ra tới hành lang ngoài rừng trúc và được dắt tay về sân phơi, tiểu phú bà vẫn ở trong tình trạng ngơ ngẩn.