Giang Cần ngồi xuống nhón một miếng ngó sen đút cho Phùng Nam Thư, hắn nở nụ cười xán lạn khi nhìn thấy cô nhai nhai hai cái như một con thỏ nhỏ.
Phùng Nam Thư ngơ ngác nhìn hắn, sau khi tự hỏi một lúc lâu thì cô vẫn không hiểu nổi Giang Cần đang cười cái gì, nhưng lại cảm thấy nụ cười của hắn không có ý tốt nên đã duỗi tay đẩy mặt hắn sang một bên.
Mà lúc này Cao Văn Tuệ cũng vừa mới gặm xong một cái chân gà, cô lau tay vài cái rồi mới nói:
- Giang Cần, gần đây có người gọi cho tôi tự xưng là nhà xuất bản muốn xuất bản quyển sách kia của tôi.
- Xuất bản cái gì? Bộ tiểu thuyết lung ta lung tung kia của cậu á?