Viên Hữu Cầm gói xong một cái, không nhịn được nhìn về phía Phùng Nam Thư ở bên cạnh.
Cô đang chăm chú nghiêm túc nắn bột gói lại nhân bánh sủi cảo, nặn vừa nhanh lại vừa đẹp.
Thần kỳ thật, năm ngoái làm sủi cảo một mình mệt biết bao, bảo Giang Cần nhanh chóng tìm cho mình một cô con dâu, thế mà năm nay cái gì cũng có rồi.
Viên Hữu Cầm âm thầm cảm thán, đột nhiên nhìn thấy con trai cầm chổi đi từ phòng ngủ của hai người họ ra, trong tay cầm một quyển báo cuộn lại như cái ống.
- Đây là cái gì vậy, cuộn dày như vậy nhét dưới gầm giường? Không cần thì con vứt đi nhé! - Giang Cần quơ quơ tay, vẻ mặt đắc ý.