Sở Ti Kỳ bần thần một lúc, có mấy lần cô có cảm giác như mình đang mơ về thời cấp ba, cô khẽ nắm chặt tay, muốn gọi tên Giang Cần, nhưng lại không biết nếu Giang Cần đáp lại thì cô nên nói gì.
Thật ra những bạn học phía sau cũng đang quan sát cô, như Tần Tử Ngang, Vu Toa Toa, Vương Tuệ Như, Quách Tử Hàng, Dương Thụ An, Triệu Lộ, Khổng Thiến Thiến...
Họ biết, Sở Ti Kỳ đã hối hận rồi.
Năm đó cô kiêu ngạo biết bao khi đối mặt với Giang Cần, thì giờ có lẽ cô hối hận bấy nhiêu.
Nhưng ở Lâm Xuyên, hoặc những người học ở các trường xung quanh Lâm Xuyên đều biết, Giang Cần ngày hôm nay đã không còn là Giang Cần ngày trước nữa, hào quang trên người hắn rực rỡ như mặt trời, đã cách xa những người như họ như trời với vực.