Giang Cần bình thản kéo cửa xe ngồi vào trong trước vô số tầm mắt đang đổ dồn về phía mình, sau đó hắn hạ kính cửa sổ ghế lái xuống một chút, từ từ lái xe ra khỏi phố buôn bán trong trường, cảm tưởng như mỗi một động tác đều nghiến chặt vào lòng tự trọng của Hầu Tường Khải.
Tới tận khi hắn biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, cả đám mới không nhìn theo nữa, mà là im lặng nhìn nhau hồi lâu.
Hầu Tường Khải là người shock nhất, não đã chết lặng như vừa bị sét đánh trúng, chỉ để lại từng đợt bồn chồn xấu hổ.
Nếu gã chưa nói cái câu “Mấy chục nghìn tệ tôi muốn mở cũng mở được” thì còn đỡ, cái cảm giác khó thở vào lúc này sẽ không mãnh liệt đến vậy. Cơ mà sau khi nói ra câu đấy, lại nhìn thấy chiếc Audi kia, thì có khác nào đang ngồi lên đống lửa đâu chứ, ngồi còn chẳng yên nổi nữa là.
- À thì… Tôi về chuẩn bị cho trận đấu trước đây, nếu rảnh thì cậu nhất định phải đến xem đấy Toa Toa.