- Nhìn, đây là lấy lý phục người. - Giang Cần thản nhiên nói một câu.
Dương Thụ An da đầu đều tê dại:
- Thì ra cái này con mẹ nó gọi là lấy lý phục người, học được rồi…
- Tiểu phú bà, cậu có lạnh không?
Gió trên núi Ngũ An cũng không yếu, quầy hàng này chỉ có nửa mặt khuất gió, còn lại toàn bộ dựa vào thảm lông che chắn, nhưng thường xuyên có gió xuyên qua khe hở, bản thân Giang Cần cũng có chút lạnh, theo bản năng quấn chặt áo lông đồng thời lại có chút lo lắng cho Phùng Nam Thư.