- Cô biết không Xảo Na, tôi nghe Đổng ca nói, nửa năm trước, quảng trường này ngay cả ba người khách cũng không có, thương hộ vừa đến tám giờ liền đóng cửa ngừng kinh doanh, bởi vì không có khách hàng còn lãng phí điện.
Lai Tồn Khánh lấy ra một điếu thuốc, vừa hút vừa nói.
- Tôi biết. Tuy rằng tôi gia nhập muộn, nhưng sự tích của ông chủ tôi đã nghe rất nhiều. Hơn nữa từ sau khi quen biết ông chủ, tôi cảm giác đời này sẽ không bao giờ gặp được người khiến tôi kinh ngạc nữa.
Đinh Xảo Na đang nói chuyện thì bỗng nhiên nhìn thấy ông chủ đang dắt một cô gái trong trẻo nhưng lạnh lùng như ánh trăng đi tới, ngũ quan hoàn mỹ phối hợp với vẻ mặt lạnh lùng, quả thực là tuyệt sắc nhân gian.
Xong rồi, nói trước bước không qua rồi…