Tiểu phú bà không biết Giang Cần muốn làm gì, vẻ mặt đầy nghi hoặc, cuối cùng phát hiện hắn lái xe dừng trước cổng một tòa nhà hành chính.
Chiều tà, ánh nắng dịu dàng, gió thu hiền hòa. Trong tòa nhà, rất nhiều người ra ra vào vào, người bên phải thì vui vẻ rạng rỡ, người bên trái lại mang vẻ mặt nghiêm nghị.
Niềm vui và nỗi buồn cứ thế đan xen, quẩn quanh, như hai sợi chỉ, lúc quấn chặt, lúc lại buông lơ.
Phùng Nam Thư nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy ba chữ lớn trên lầu, ngẩn người. Đôi mắt xinh đẹp dần mở to, trong lòng dường như có cơn gió ấm áp len lỏi.
Cô biết Giang Cần dẫn cô đến đây làm gì. Trong mắt cô, vẻ xúc động ngày càng rõ rệt.