Từ tám giờ sáng đến một giờ chiều, năm tiếng đồng hồ trôi qua mà chẳng có việc gì ra hồn được làm.
- Bạn tốt của mình trước kia đâu có thế này? Phùng Nam Thư, sao cậu lại nghiện mình đến thế?
Phùng Nam Thư vẫn ngồi vắt vẻo trên đùi Giang Cần, không đáp lời, chỉ chăm chú gắp một miếng khoai tây chiên đút vào miệng hắn.
Dưới ánh nắng ấm áp của mùa đông, hàng mi dài cong vút của tiểu phú bà như được phủ một lớp tuyết trắng, đôi mắt to tròn, trong veo, long lanh như nước, ánh nhìn dịu dàng, trong sáng, như thể chỉ có hình bóng của Giang Cần.
Giang Cần há miệng, ngoạm lấy miếng khoai tây từ tay Phùng Nam Thư, nhai ngon lành, hỏi: