Tiểu thư nhà giàu như cô, xinh đẹp như vậy, lại một lòng một dạ với hắn, không đòi hỏi gì nhiều, chỉ cần được ở bên cạnh hắn là đã vui vẻ rồi.
Chơi game cũng được, xem phim cũng được, cho dù chỉ là ngồi ngẩn người cũng không sao, thật ngoan ngoãn, ngoan đến mức hắn chỉ muốn nuông chiều cô đến hư hỏng.
Quá tốt đẹp, tốt đẹp đến mức mỗi lần Giang Cần đều phải véo má cô, xác nhận cô thật sự thuộc về mình, thật sự muốn ở bên cạnh mình, như vậy hắn mới có thể yên tâm, không còn cảm thấy đây chỉ là một giấc mơ.
Con người đều như vậy, nhìn thấy thứ quá đỗi quý giá sẽ không dám vươn tay ra, bởi vì sợ rằng khi ôm vào lòng rồi lại đánh mất.
Giang Cần chống cằm, nhìn Phùng Nam Thư đang chọn nhân vật, ánh mắt dịu dàng như có thể đếm được từng sợi lông mi của cô.