Một lúc lâu sau, Giang Cần mở mắt ra, mặt không chút thay đổi nói, giọng điệu có chút trống rỗng như bị chà đạp.
- Phùng Nam Thư, mình bấm đốt ngón tay tính toán, cảm giác cái mông nhỏ của cậu sắp gặp họa rồi.
- Ca ca, là nó dọa mình trước.
Giang Cần đưa tay vỗ vỗ đầu cô, vỗ đến khi cô kêu lên “A a”, sau đó cô xụ mặt nhỏ xuống, có chút ủy khuất, thầm nghĩ lần này mình không lừa cậu, chính là nó dọa mình trước mà.
- To gan lớn mật, có phải cậu muốn nếm thử bảo bối gia truyền thật sự của mình không?