Giang Cần nhéo bàn chân trắng nõn của cô:
- Mình khỏe lắm, chắc chắn không phải cảm lạnh. Cậu đừng suốt ngày nghĩ đến chuyện lọ chai nữa. Mình nghĩ cái hắt hơi này là do có người nhắc đến mình thường xuyên thôi.
- Ngao.
Tiểu phú bà chớp chớp hàng mi, chăm chú nhìn hắn một lúc, sau đó mở bình nước đưa qua.
Giang Cần nhận lấy bình nước, uống ừng ực hai ngụm, tiện thể đút cho cô một ngụm. Sau đó, hai người dựa sát vào nhau, tiếp tục xem [Hạ gia tam thiên kim].