Giang Cần thấy khóe miệng có vệt nước, đang định giơ tay lên lau nhưng còn chưa đụng tới thì hắn đã không nhịn được mà thò mặt qua mút cái miệng nhỏ ngon ngọt của bạn tốt một cái rồi.
Nụ hôn nhẹ nhàng khiến tiểu phú bà choáng váng, sau đó cô mút một chút, lại mút một chút…
Xong rồi, hình như có vài việc chỉ cần bắt đầu là không ngừng được.
Nửa giờ sau khi mặt trời dần hạ xuống phía tây Giang Cần mới nắm tay Phùng Nam Thư bước ra ngoài phòng học, dắt cô tới văn phòng Trương Bách Thanh một chuyến.
- Sao miệng hai đứa… đỏ dữ vậy?