Giang Cần đen mặt, hắn tức giận với sự khách sáo của bọn họ sau đó hùng hổ đi vào bếp, thầm nghĩ giới trẻ bây giờ lười thật đấy, có tí việc nhà thôi mà cũng không giúp đỡ cho được.
Sau khi hắn rửa bát xong ba người mặc áo khoác ra cửa tiến tới phiên chợ thường niên chơi một vòng.
Nơi này là mảnh đất trống bị bỏ lại sau giai đoạn cải tạo thành phố cũ tạm thời được trưng dụng làm nơi họp chợ thường niên năm nay, quy mô nhỏ hơn năm ngoái nhưng mà tiểu thương thì không hề giảm sút, mấy trăm quầy hàng nằm sát sàn sạt, còn chưa tới đó đã nghe được tiếng người ồn ào.
Giang Cần đi đằng trước, tay nhét túi quần, miệng lẩm bẩm:
- Bình thường tôi luôn bị Phùng Nam Thư bá chiếm, nay cậu ấy không ở chứ không thì làm gì mấy người có cơ hội đi dạo phố một mình với người đàn ông đẹp như tôi chớ.