Giang Cần nghe hai kẻ dở hơi cằn nhằn ở phía sau, không nhịn được mà lấy từ trong túi ra một túi hạnh nhân đưa về phía sau, định để cho bọn họ bận rộn một chút, đừng lải nhải làm phiền mình học tập.
Hạnh nhân này là đồ ăn vặt dành cho tiểu phú bà, nhưng vì cuối năm mọi người đều đăng ký tự học trong lớp học, chỗ nào cũng chật kín, không đến lượt bọn họ.
Thật ra Giang Cần hoàn toàn có thể chủ động đổi ca gì đó, nhưng hắn cảm thấy như vậy không tốt. Lỡ như có người nói ông chủ lớn như Giang Cần còn dính lấy bạn tốt của mình thì sao? Vậy là hạnh nhân này lại tiện nghi cho hai con chó phía sau.
- Cảm ơn Giang ca!
- Lão Giang, coi như cậu có chút lương tâm!