Ánh mắt mọi người vốn mang theo thưởng thức cùng thán phục, trong nháy mắt bắt đầu đọng lại, sửng sốt thành bộ dáng hai kẻ ngốc.
Mọi người ban đầu còn nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ và kinh ngạc, nhưng trong nháy mắt, ánh mắt trở nên đờ đẫn, như mấy kẻ si khờ.
Lúc này Giang Cần vừa uống trà xong, định trở về ngủ, bỗng nhiên cũng cảm giác được một cái mông nhỏ rất tròn rất vểnh chen tới, ngẩng đầu liền thấy được khuôn mặt kinh diễm cùng đôi mắt trong suốt kia, sau đó khóe miệng không tự chủ được mà giương lên.
- Sao cậu lại xuống đây? Đã mười giờ rưỡi rồi mà vẫn chưa ngủ à?
- Sắp ngủ rồi, nhưng Cao Văn Tuệ nói cậu ở dưới này, mình xuống xem sao.