Thế là Giang Cần cũng không cử động, lặng lẽ để tiểu phú bà dựa vào, đưa tay che bớt ánh nắng mặt trời chiếu qua cửa sổ, như hình ảnh Phùng Nam Thư nhìn hắn ngủ trên sân cầu lông năm ấy.
Sau một lúc lâu, tiểu phú bà chìm vào giấc ngủ say, tiếng thở đều đặn, Giang Cần nhẹ nhàng nghiêng người, để cô ngã vào lòng mình, rồi ôm cô lên đặt lên giường.
- Để xem nào, cậu có mặc tiểu lão hổ không...
Giang Cần chỉ nói đùa, thực tế là hắn đắp chăn cho cô, đồng thời nhẹ nhàng vén góc chăn.
Bạn tốt là bạn tốt, sao có thể nhân lúc bạn tốt ngủ say mà lén lút xem tiểu lão hổ của người ta chứ.