Hai người xuyên qua hành lang thật dài, sau đó đi tới khu E của tòa nhà giảng dạy, một lối thoát hiểm sát với khu vực ngoài cùng.
Mặc dù tiểu phú bà có tính cách giống một cô bé mới lớn, nhưng cảm giác ôm cô vào lòng lại hoàn toàn khác. Nơi nào cần đầy đặn thì đầy đặn, nơi nào cần cong thì cong, quyến rũ chết người. Nếu không, một thân ngạo cốt của Giang Cần cũng không thể mềm nhũn đến mức này.
- Cậu nhìn toàn bộ quảng trường trước này xem, có ai muốn hôn bạn tốt mỗi ngày như cậu không?
Gian phòng cầu thang mờ tối, Giang Cần ôm eo cô, ôm cô lên, khiến cho tiểu phú bà nhịn không được kiễng mũi chân, ánh mắt sáng không chịu được.
- Vừa rồi có, giờ thì không, họ đến lối thoát hiểm rồi.