- Tiểu phú bà, vòng tay của cậu đâu rồi?
- Ăn tết xong mình cất đi rồi, mình sợ va vào đâu đấy lại hỏng ra.
Máy sưởi trong xe mở đủ để Phùng Nam Thư ngồi ở ghế phụ chỉ cần mặc một cái áo len màu đen bó sát người, dây an toàn thít chặt ngực cô thành một hình tròn trịa không thể nắm bằng một tay được.
Thừa dịp dừng lại trước trạm cao tốc để lấy thẻ, Giang Cần liếc qua vài chục lần, cảm thấy hơi miệng đắng lưỡi khô, thầm nghĩ lực sát thương của bạn tốt cũng lớn quá đi mất thôi.
- Hay là cậu cứ trả lại vòng cho mẹ mình đi, nhà mình còn phải giữ lại làm vật gia truyền nữa mà.