- Giang ca, đã ba giờ rồi, không về nhà thì trời sẽ tối, mẹ tao còn chờ tao về ăn cơm đấy.
Quách Tử Hàng bỗng nhiên ở bên cạnh nói thầm một tiếng.
Giang Cần liếc y một cái, thầm nghĩ lão tử vừa mới đàm phán xong nghiệp vụ hơn trăm ngàn, tâm tình đang bay bổng không chịu được, câu mẹ tao còn chờ tao về ăn cơm cũng quá lạc trôi đi.
Sau đó hắn mới sực nhớ, nguyên lai mình thật sự chỉ là một sinh viên đại học bình thường không có gì lạ, vừa nghỉ hè đang muốn về nhà.
- Ba giờ bao nhiêu rồi?