Buổi chiều hôm sau, Giang Cần đến một cửa hàng âu phục trong thành phố, theo gợi ý của nhân viên bán hàng, hắn thử một bộ vest màu xám với áo sơ mi đen, bên dưới phối với quần tây đen và giày da màu đen.
Dáng người của hắn vốn dĩ rất cao, ngày thường mặc trang phục bình thường không quá rõ ràng, nhưng sau khi thay một bộ vest, dáng vẻ là lơ phất phơ của hắn trong nháy mắt khí khái hào hùng không ít.
- Thật là đẹp trai, tôi quả thực chính là cái móc treo quần áo mà.
- Màu này mặc trên người tôi, nó thể hiện khí chất, tinh thần và một chút quý phái, Ngô Ngạn Tổ tới cũng chỉ như thế mà thôi.
Nhân viên bán hàng của cửa hàng âu phục đi theo phía sau và im lặng một hồi, trong lòng tự nhủ kỹ năng marketing của tôi đều bị anh nói hết rồi, vậy tôi còn biết nói cái gì đây?