Đám người 302 thu dọn sách giáo khoa và rời khỏi phòng học, tất cả đều trông rất vui vẻ phấn chấn.
Vừa tỉnh ngủ đã có cơm ăn, chuyện này quả thực thật quá khéo, ngay cả cảm giác áy náy khi lãng phí nửa ngày mà không có học được gì cũng đều biến mất tăm.
Nhất là Chu Siêu còn đang ngủ ngon lành, bỗng nhiên có bữa cơm nện vào mặt, lại còn do người khác mời, giống như nằm mơ vậy, ai mà không hưng phấn cho được.
Nếu đầu óc trống trơn thì cứ để nó trống trơn đi, lấp đầy dạ dày trước rồi tính sau.
Không ăn cơm thì sức đâu mà học tập?