Bên bờ sông rực rỡ ánh đèn, Giang Cần hỏi cô đã ăn cơm Tất niên chưa, còn nói ăn cơm cùng người nhà mới gọi là cơm Tất niên. Cô bướng bỉnh nói đã ăn rồi, nào ngờ Giang Cần lại đột ngột rẽ vào con đường này, đưa cô về nhà.
Tối hôm đó, bọn họ chính là đi trên con đường này.
Trên đường đi, tiểu phú bà nhận ra Giang Cần muốn đưa mình về ra mắt bố mẹ, suýt chút nữa thì sợ đến ngất xỉu. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, trong đầu trống rỗng.
Bây giờ nghĩ lại, hình như lúc đó cô đã muốn gả cho Giang Cần rồi.
Nếu không muốn gả cho anh, sao cô lại đồng ý về nhà anh ăn cơm Tất niên vào đêm 30 chứ?