Giang Cần quay đầu, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô:
- Tối nay cậu ngủ bên trong đi, lỡ như có gì nguy hiểm mình chạy trốn cũng tiện. Con trai con đứa ở bên ngoài, dù đối mặt với bạn tốt nhất thì cũng phải cảnh giác, phỉa tự bảo vệ mình.
- Ngao. - Phùng Nam Thư ngoan ngoãn đáp một tiếng, chui vào trong chăn, cuộn người lại, sau đó còn vén chỗ trống bên cạnh, vỗ vỗ cái gối còn lại.
Lúc này, Giang Cần giống như một chính nhân quân tử, lạnh lùng kéo chăn lên, cũng nằm xuống, lặng lẽ nhắm mắt lại.
Địch bất động, ta bất động.