Trong hành lang u ám, Giang Cần chìm vào im lặng, cảm xúc dâng trào trong lòng. Cảm thấy tình bạn với Phùng Nam Thư bỗng trở nên mãnh liệt nóng ran, khiến tiểu phú bà có chút bối rối, hù hù khuôn mặt nhỏ.
Tình bạn... Lẽ nào là như vậy sao?
Giang Cần tự hỏi, cảm thấy mơ hồ không chắc chắn. Mượn nhờ ánh trăng len lỏi qua khung cửa, chiếu rọi lên gương mặt thuần mỹ của Phùng Nam Thư, đôi mắt long lanh, gò má ửng hồng. Giang Cần nhìn cô, nhưng không nỡ trách móc.
Dù sao, mỗi người đều có quyền tự do ăn mặc.
Hơn nữa, Giang Cần tin rằng Phùng Nam Thư không cố ý. Hắn đâu có báo trước hôm nay muốn hôn, cũng không nói sẽ gặp Tiểu Tả Tiểu Hữu. Chẳng ai lại lựa chọn trang phục dựa trên sự thuận tiện cho bạn tốt, lựa chọn mặc hay không mặc cả, phải không?