Kế tiếp, hắn lại ngồi xuống vị trí của Sở Ti Kỳ trên sofa, đưa mắt quan sát xung quanh một hồi lâu, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó. Bỗng nhiên, hắn cau mày, ánh mắt dừng lại phía dưới ghế sofa.
“Chẳng lẽ nghĩ mình xem phim truyền hình với mẹ chỉ để cho vui? Hay tưởng mình đạt được thành công như ngày hôm nay chỉ là nhờ vận may?”
“Chết tiệt, tại sao thế giới này lại khắc nghiệt với những chàng trai xinh đẹp như vậy chứ?”
Giang Cần lấy vật thể dưới ghế sofa ra, không khỏi thở dài. Nếu để tiểu phú bà nhìn thấy thứ này, hắn biết giải thích thế nào đây?
Nói rằng hắn bị gài bẫy ư? Rõ ràng là xé xong liền vứt, bên trong chả có gì, chưa từng được sử dụng. Tiểu phú bà chắc chắn sẽ không tin, bởi vì cô chưa bao giờ nhìn thấy thứ này, càng không biết công dụng của nó.