TRUYỆN FULL

[Dịch] Đánh Chuông Trăm Năm, Ta Thành Tông Môn Lão Tổ

Chương 79: Kiếm Trủng (1)

Lấy Lý Càn làm trung tâm, thiên địa nguyên khí cuồn cuộn hội tụ mà đến, theo hô hấp của hắn, dọc theo toàn thân chui vào, cùng khí huyết tinh thần dung hợp, hóa thành Tiên Thiên chân khí mới.

Hắn đã sớm nuốt Khí Huyết Hoàn, tùy thời bổ sung khí huyết đang nhanh chóng tiêu hao.

Toàn thân hắn lấp lánh ánh sáng kỳ dị, từng đạo kiếm khí du tẩu.

Bất quá, dưới sự khống chế của hắn, những kiếm khí này bị hạn chế trong phạm vi nhất định, sẽ không làm tổn thương bạch y nữ tử ở đầu cầu thang.

Một lúc lâu sau, Tiên Thiên nội khí rốt cuộc tích lũy đến trình độ nhất định, đạo bản mệnh chân khí thứ ba trong Khí Hải đan điền rốt cuộc đã hình thành.

Kết cấu ba đạo bản mệnh chân khí càng thêm phức tạp, quấn quýt lấy nhau, nhưng vĩnh viễn không giao nhau.

Đây là hiệu quả khi khí tràng Tam Tài hình thành.

Đợi đến khi kết cấu chân khí hoàn toàn ổn định lại, đột phá xem như kết thúc.

Hô!

Lý Càn mở mắt, thở dài một hơi.

Cảm nhận Khí Hải đan điền, Tiên Thiên chân khí càng thêm hùng hậu, hắn tùy ý kiểm tra một phen, uy lực so với Chân Khí cảnh trung kỳ lại mạnh hơn rất nhiều.

Đột nhiên, hắn khẽ động tâm niệm, triệu hồi giao diện hệ thống, kiểm tra tin tức mới nhất.

【 Tính danh: Lý Càn 】

【 Tu vi: Tiên Thiên Chân Khí (Hậu kỳ 1/100) 】

【 Tế Khí: Thần Chung (Pháp 2431/10000) 】

【 Võ công: Kiếm Thứ Quyền (Viên mãn), Vô Tâm Kiếm Quyết (Viên mãn), Vô Cấu Kiếm Thể (Viên mãn), Truy Hồn Kiếm Thuật (Đại thành 47/100) 】

【 Võ Ý: Vô Tâm Kiếm Ý (Huyễn Tượng 22/100) 】

【 Bí kỹ: Vạn Hóa Kiếm Khí, Nhiên Huyết Thuật 】

Truy Hồn Kiếm Thuật cũng đã đạt tới Đại thành 47 điểm tiến độ, chỉ cần vài tháng nữa hẳn có thể đạt tới Viên mãn.

Kiếm ý cấp Huyễn Tượng, tăng lên phi thường khó khăn, chỉ có thể chậm rãi mài dũa theo thời gian.

Bất quá cũng không vội.

Hắn có rất nhiều thời gian, có thể chậm rãi tu hành, tăng cao thực lực.

Lý Càn tra bảo kiếm vào vỏ, đi đến trước mặt tiểu nữ hài, kéo nàng trở về phòng, để nàng rửa mặt.

Sau đó chờ cháo chín rồi dùng bữa sáng.

Sau khi đánh xong hồi chuông giờ Thìn, Lý Càn liền dẫn đứa nhỏ xuống núi.

Hắn định đưa đứa nhỏ này đến Lâm Kiếm Thành, tìm người chăm sóc.

Bởi không ai nguyện ý nhận nuôi, tuổi nó còn nhỏ, lại không có khả năng tự lo liệu, chẳng lẽ vứt bỏ nó.

Một sinh linh sống sờ sờ, Lý Càn thân là người xuyên việt, dĩ nhiên không làm được chuyện máu lạnh như vậy.

Dù sao nuôi dưỡng cũng không tốn bao nhiêu tiền.

Coi như làm việc thiện tích chút phúc đức.

Dùng tiền mở đường, làm việc quả nhiên nhanh chóng.

Nhà đã thu xếp xong.

Bảo mẫu cũng đã mời xong.

"Ninh mẹ, ta giao nàng ấy cho các ngươi chăm sóc, nhất định phải để tâm đấy."

Lý Càn mở lời dặn dò.

Bảo mẫu là hai nữ tử trung niên hơn ba mươi tuổi, nhìn qua từng trải thăng trầm, theo quan sát của Lý Càn, hẳn là người thật thà chất phác.

Dù sao nữ đồng có chút ngốc nghếch, hắn lo lắng bảo mẫu chăm sóc không chu đáo.

"Đại gia xin cứ yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc tốt cho tiểu thư."

Bảo mẫu Ninh mẹ vội vàng nói.

"Nha đầu, con cứ ngoan ngoãn ở lại đây, Ninh mẹ sẽ chăm sóc con thật tốt, sau này ta sẽ đến thăm con."

Lý Càn đi tới trước mặt nữ đồng, xoa xoa đầu nàng, nhẹ giọng nói.

Nữ đồng đờ đẫn nhìn Lý Càn, không nói lời nào.

"Ninh mẹ, vậy ta giao nàng ấy cho ngươi."

Lý Càn nói với bảo mẫu một câu, liền xoay người đi ra ngoài.

Nữ đồng cứ như vậy nhìn Lý Càn đi xa, mắt thấy Lý Càn sắp ra khỏi nhà, khuôn mặt vốn đờ đẫn bỗng nhiên lộ ra vẻ hoảng sợ, òa một tiếng khóc lớn, nước mắt tuôn rơi, chạy theo hướng Lý Càn.

"Tiểu thư."

Bảo mẫu Ninh mẹ vội vàng chạy tới kéo lại.

Nữ đồng này chạy rất nhanh, Ninh mẹ vậy mà không kéo được.

Thấy nữ đồng khóc lóc đuổi theo, Lý Càn không khỏi dừng bước.

Nữ đồng chạy tới, nắm chặt lấy vạt áo Lý Càn không buông, hệt như sợ Lý Càn rời đi, trên khuôn mặt đờ đẫn còn vương nước mắt.

Lý Càn bất đắc dĩ.

Nha đầu này là nhận định hắn rồi?

Ninh mẹ đi tới, nhìn thần sắc của nữ đồng, nói: "Đại gia... Tiểu thư như vậy, hẳn là đã chịu đả kích rất lớn, cho nên mới ỷ lại vào ngài như vậy..."

“Kích thích rất lớn ư? Sao ngươi biết?”

Lý Càn nhìn Ninh mụ, hiếu kỳ hỏi.

“Trước kia ta từng chăm sóc một tiểu thiếu gia trong một đại gia tộc, nghe nói vốn thông minh lanh lợi, nhưng vì một tai nạn mà chịu kích thích rất lớn. Ta cảm thấy tình huống của tiểu thư cũng giống tiểu thiếu gia kia.”

Ninh mụ chần chừ một lúc rồi nói.

“Có thể hồi phục được không?”

Lý Càn hỏi.

Tiểu nha đầu này ở thôn bị thảm sát, người thân chết ngay trước mắt. Ngay cả người trưởng thành tâm trí chín chắn gặp phải biến cố lớn như vậy cũng sẽ suy sụp tinh thần, huống chi là một hài tử nhỏ như thế.