CHƯƠNG 1924: HOA TRONG GƯƠNG, TRĂNG TRONG NƯỚC Một nơi khác, có một gian nhà trúc mộc mọc lên giữa vách núi trống rỗng, thác nước ầm ầm chảy xuống, đổ thẳng vào vũng nhỏ dưới đáy thung lũng, nơi này chim hót hoa nở, tươi mát, vô cùng thoải mái.
Một nam tử trẻ tuổi mặc trang phục trắng, trên dưới hai mươi, phong thần tuấn lãng, ưu nhã ngồi ngay ngắn trên đình đài, giữa gối là một cây đàn cổ, mười ngón xanh thẳm khoan thai lướt động, những âm thanh ngọt ngào vang vọng trong toàn bộ sơn cốc, khiến lòng người xao động.
Vô số điểu nhi hồ điệp vây quanh lầu các, líu lo nhảy múa thật lâu không rời, dường như tiếng đàn này cũng có thể đi vào nội tâm bọn chúng, khiến bọn chúng vui vẻ nô đùa.
Ân. . .
Bỗng nhiên, một tiếng rên rỉ phát ra từ chiếc giường chạm khắc có màng che, đó là giọng nữ.