CHƯƠNG 1911: THÁNH SƠN GIẬN DỮ Mi mắt run rẩy, Diễm Hoàng đang hấp hối, kinh ngạc nói: "Ngươi là. . . Trác Phàm?"
"Cũng có thể gọi ta là... lão bằng hữu, Ma Hoàng Trác Nhất Phàm!"
"Chuyện tình gió trăng lúc trước của ngươi, người khác không biết nhưng bát Hoàng có một vài người biết được, trong đó có ta!"
Trong rừng rậm cách đó không xa, Trác Phàm nhắm mắt tĩnh khí, truyền âm: "Ta làm như vậy với các ngươi là kết thúc ân oán năm đó, hiện tại ta cho ngươi một cơ hội để kết thúc mối tình năm nào, đáng tiếc ngươi đã buông xuống."
Thì ra là thế!