CHƯƠNG 1837: RƠI VÀO CỬU U Ôi ôi ôi...
Đã ttheo bảy tám ngày nhưng vẫn không có một chút dấu vết, Sở Khuynh Thành cõng Trác Phàm một đường chạy như bay, thở hồng hộc. Cũng bởi vì trong lòng lo lắng, bôn ba mấy ngày vẫn không ngừng, Sở Khuynh Thành cao thủ Quy Nguyên, trán chảy đầy mồ hôi.
Trác Phàm nhìn thấy mà đau lòng, nâng tay áo lau hồ hôi cho nàng: "Khuynh Thành, ta đi đứng đã tốt rồi, không bằng chúng ta xuống phía dưới nghỉ chân đi!"
"Không được, ta còn phải đuổi theo các sư tỷ, sao có thể dừng lại? Như vậy không phải càng trễ hơn sao?" Sở Khuynh Thành bướng bỉnh hơi lắc đầu.
Sai phương hướng, nàng có đuổi hoài cũng không tới.