CHƯƠNG 1797: ĐỘT PHÁ THẤT TRỌNG Vù vù vù!
Từng đạo không gian không ngừng rung động, khí thế trên người Trác Phàm càng thêm cuồng bạo. Toàn bộ bầu trời gió giục mây vần, cuồng phong gào thét, trong biển thủy triều nổi sóng chập trùng, từng cơn vỗ bờ, nôn nóng bất an, dường như có vật gì tàn phá bừa bãi bốc lên đại hải.
Chỉ có chỗ của Trác Phàm vẫn yên tĩnh như cũ, không nổi một tia gợn sóng. Có điều phần yên tĩnh này lại có một cổ áp lực, chất chứa bên trong, dường như một khi cổ áp lực phát tiết ra, chính là núi lửa phun trào, thiên địa sụp đổ, hủy thiên diệt địa.
Rống!
Bỗng nhiên, thân thể Trác Phàm chấn động, ngửa mặt lên trời gào thét, âm thanh vang vọng thương khung, khí phách hiên ngang, toàn bộ bầu trời trở nên run rẩy. Ngay sau đó, khí lưu màu đen cuồn cuộn đột ngột từ trên chín tầng trời tuôn ra, như dung nham lao nhanh, thôn phệ hết thảy, trong nháy mắt, bao phủ toàn bộ thương khung ngàn dặm,