CHƯƠNG 1777: NHÂN TÂM KHÓ LƯỜNG Trên mặt tràn đầy vẻ ngượng ngịu, Lạc Tư Phàm suy nghĩ một chút, khổ não nói: “Thúc thúc mù, cái này… Thì thật khó cho chúng ta. Nếu bọn người Lệ gia gia tỉnh lại, hỏi chúng ta sao có thể cứu bọn hắn, chúng ta nên nói sao đây? Trảm Long Kiếm Vương kia vô duyên vô cớ lui về sao, chúng ta cũng không tìm được cớ gì…”
“Cái này không phải rất đơn giản sao?”
Mi mắt nhíu lại, Trác Phàm khẽ cười một tiếng: “Các ngươi cứ nói, các ngươi liều chết cầu tình, lòng can nghĩa đã làm cảm động hắn. Sao đó hắn thả các ngươi, còn mình thì trở về, cứ miêu tả tình cảnh lúc ấy thảm liệt một chút, đại khái đã có thể lừa gạt qua rồi!”
Như thế cũng được?
Da mặt hung hăng co rụt lại, ba người liếc sâu Trác Phàm một cái, mí mắt giật nhẹ, như thế cũng quá giả tạo, bọn họ tin mới là lạ.