CHƯƠNG 1681: SÁT Ý “Ngự Vũ, nhiều như vậy sao?”
Trong mảnh sơn lâm đen kịt, không chút ánh sáng chiếu tới. Bất Bại Kiếm Tôn Bách Lý Ngự Thiên yên tĩnh ngồi bó gối trên tảng đá lớn, hai mắt khép hờ, sắc mặt bình tĩnh, khoan thai lên tiếng.
Trước mặt hắn là một bóng hình xinh đẹp quen thuộc, quỳ gối một chân, hai tay cung kính dâng lên một thanh trường kiếm xanh thẵm, chính là Bách Lý Ngự Vũ sau khi thành công cướp kiếm từ trận doanh của Đế Quốc trở về, mà kiếm trong tay nàng chính là Phong Thiên Kiếm.
Chậm rãi mở ra hai con ngươi, Bách Lý Ngự Thiên nhìn chằm chằm vào ánh sáng của Thần kiếm, khóe miệng lộ ra ý cười vui vẻ, sau đó hút Thần kiếm vào lòng bàn tay, liên tục cười to nói: “Ha ha ha… Không tệ, Ngự Vũ, lần này ngươi thật không để lão phu thất vọng, có thể cầm về Phong Thiên Kiếm cho lão phu. Nói như thế, kết giới của Hải Minh Tông không khác gì giấy, lão phu muốn san bằng chỗ đó, cũng không cần tốn nhiều sức. Ngự Vũ, lần này ngươi lập đại công, ha ha ha…”
“Đa tạ lão tổ tông vun trồng, Ngự Vũ không dám nhận!”