CHƯƠNG 1848: TINH ĐỒ "Minh Hải địa ngục vô tẫn lộ, chuyên tống âm hồn lưu vong nhân, phàm hữu đạp túc ngã địa bối, phàm thai nhục nhãn vĩnh trầm luân!"
Trong một gian phòng tinh xảo, trong tay Sương Nhi cầm một tờ giấy viết đầy chữ, nhẹ nhàng ngâm tụng mấy câu, hai nữ nhân Mộ Dung Tuyết và Lạc Vân Thường ở bên cạnh, cũng nhíu mày trầm tư, không rõ ràng cho lắm.
Thật lâu, Mộ Dung Tuyết mới suy đoán: "Chẳng lẽ bốn câu thơ này, dùng để tìm kiếm địa đồ Minh Hải sao?"
"Khẳng định như thế, có điều ý nó là gì?" Nhẹ nhàng xoa trán, thần thái Lạc Vân Thường có chút rã rời: "Địa đồ này có nhiều điểm đen dày đặc xem không hiểu. Con đường duy nhất, cũng là bốn câu thơ không hiểu nghĩa này. Đã ba ngày, vẫn không nghĩ được gì."
Bất đắc dĩ nhún vai, Mộ Dung Tuyết khẽ nói: "Nếu như dễ dàng nghĩ ra, Bạc Hoàng làm sao lấy bảo đồ này ra đấu giá chứ? Trác Phàm nói đúng, chính hắn giải không ra mới ném cho người khác đến giải, bình chân như vại. Mặc kệ người nào giải được bí mật bên trong, hắn đều có thể làm Hoàng Tước, kết quả như mong muốn. Xem ra không chỉ Phàm giai, một nơi tuyệt thế cao thủ như Thánh Vực người ta cũng gian trá không không kém, trốn không thoát một chữ tục."