CHƯƠNG 1832: CHẶN GIẾT Sở Khuynh Thành hừ nhẹ một tiếng, lắc lắc đầu, lạnh lùng quay đầu rời đi: "Người điên, ngươi biết sư tôn ta là ai sao, thật sự là nói khoác mà không biết ngượng!"
"Ta biết, đã từng là một trong bát Hoàng Thánh Vực, Diễm Hoàng, nhưng qua trận chiến ở Cửu U địa cung về sau, nàng ta bị Ma khí ảnh hưởng, niên lão sắc suy, nên chúng ta gọi nàng là lão cô hoàng!"
"Khuynh Thành, ngươi đi theo ta đi, ta cam đoan bà già đó không làm gì được ngươi!"
Sở Khuynh Thành bịt lấy lỗ tai, lắc đầu nguầy nguậy nói: "Im ngay, không cho phép nói xấu sư phụ ta, mà lại ngươi cho rằng ngươi là ai, sư phụ ta không cần tự thân xuất mã, chỉ cần những sư tỷ kia động một ngón tay đều có thể đòi mạng ngươi. Ngươi mà không muốn chết thì đừng có xuất khẩu cuồng ngôn, tránh chọc họa sát thân, ta không bảo vệ được ngươi đâu!"
"Bảo vệ ta?" Trác Phàm mừng thầm trong lòng, nở nụ cười vui vẻ: "Khuynh Thành, ngươi nói ngươi muốn bảo vệ ta trước bà già kia? Như vậy thì chứng minh trong lòng ngươi có ta, vì sao không đi theo ta?"