CHƯƠNG 1771: KINH DIỄM TOÀN TRƯỜNG Ánh mắt lóe lên tinh mang, Tần Hạo đi vòng bốn phía, nhìn ánh mắt si mê của tất cả mọi người, cười tà một tiếng, chắp tay nói: "Các vị, thanh kiếm này tên là Hỏa Vân, được lão phu tuyển chọn tỉ mỉ để làm quà cho Lạc Minh chủ. Dù sao cũng đến mừng thọ, lão phu sao có thể keo kiệt được?"
Bà mẹ ngươi chứ gấu, Thập Nhị Phẩm Linh Binh trên đời này được mấy cái, còn bày đặt tuyển chọn tỉ mỉ? Làm như ngươi có rất nhiều vậy, muốn trang bức à?
Khóe miệng mọi người giật giật, không cam lòng nhìn Linh kiếm tỏa ra hào quang, cũng không nhúc nhích.
Mấy câu của Tần Hạo rõ ràng cũng chỉ là nhà giàu mới nổi, nhưng nhà giàu mới nổi có chỗ tốt của nhà giàu mới nổi, người ta vừa ngu ngốc vừa có nhiều tiền. Dạng bằng hữu thế này mọi người cũng rất vui khi kết bạn, dù sao cũng không lỗ, không phải ai cũng đều là Thánh Nhân, cũng có lúc cần sự giúp đỡ, những người nguyện lòng vung tiền, đương nhiên bọn họ cũng nguyện ý giao lưu.
"Tuy Lạc Minh chủ cùng tại hạ có chút hiềm khích, nhưng tại hạ là người rộng lượng, không để ý đến chút chuyện nhỏ. Thanh Thập Nhị Phẩm Linh Binh này tại hạ đã mang đến thì nhất định nguyện ý dâng lên hai tay!"