CHƯƠNG 1714: LỪA DỐI “Nhanh chút, nhanh lên nữa, các ngươi là rùa đen à, sao đi chậm đến vậy?”
Trên một con đường nhỏ gập ghềnh, Bách lý ngự Vũ giống như một con cọp cái, gào thét như sư tử hà đông với đám người đang khó khăn đi đường kia, âm thanh chấn động bầu trời.
Mọi người vừa nỗ lực đi theo, tập tễnh bước đi về phía trước, vừa phải chịu đựng sự mắng chửi của con cọp cái này, tất cả đều có loại cảm giác rất biệt khuất.
Vị đại thiếu gia Âu Dương trường thanh này đã có chút chịu không được, với tư cách là lãnh tụ của thế hệ trẻ tuổi trong Hải Minh Tông, ngày thường đều là hắn quát người khác, lúc nào lại đến phiên người khác quát hắn?
Thế nhưng khi đối mặt với cấp bật Kiếm Vương, Bách lý Ngự vũ lại cùng cấp bậc với cha của hắn, hắn cũng không dám có nữa phần tức giận, chỉ có thể cười rực rỡ, vẻ mặt hiền hòa kháng nghị nói: “Ây… Đại tỷ, chúng ta đều là người bệnh thân mang trọng thương, đi chậm cũng có thể hiểu được, ngài thông cảm một chút…”