CHƯƠNG 1238: HỒI TÔNG 2 Hồi tông Ánh mắt sáng lên, Hắc Ưng vội vàng run rẩy đôi tay chỉ vào giới chỉ trong tay nhị hoàng tử, nhắc nhở hắn! Hiểu ý của hắn, trong tay nhị hoàng tử loé lên ánh sáng, xuất hiện một bức tranh tinh mỹ, bên trên ghi năm chữ lớn, chính xác là Giang Sơn Xã Tắc Đồ! Mí mắt hơi run, nhị hoàng tử trong mắt kiên định, lớn tiếng hỏi: "Lão tổ tông, xin hỏi Tây Chầu đệ nhất nhân đang ở nơi nào, đệ tử có thể tìm được hắn hay không?" Ông! Bỗng nhiên, một đạo ba động vô hình loé qua, hai trong mắt của Vân Đế trở nên thâm thúy lạ thường, như một mảnh trời đêm đen kịt. Ngôi sao bốn phía chuyển động không ngừng, phát ra cuồng phong mạnh mẽ, đem hai người nhị hoàng tử bức lui, liên tục lùi về phía sau, để cho trong lòng bọn hắn vô cùng hoảng sợ! "Đan Thanh Sinh sẽ xuất hiện tại Trung Châu, ngươi sẽ tìm thấy hắn ở đế đô của Kiếm Tinh Đế
Quốc, hắn sẽ hoàn thành tâm nguyện của ngươi!" Sau một hồi, những ngôi sao kia ngừng chuyển động, không gian tối đen như mực này cũng bình tĩnh lại, Vân Đế vẫn giữ tư thế ngồi nghiêm chỉnh
trang nghiêm, đạm mạc nói. Nhưng trong mắt của hắn lại hiện lên một chút nghi ngờ, nhưng phần nghi hoặc này hai người bọn họ lại không nhìn ra. Trong lòng vui vẻ, nhị hoàng tử nhịn không được bật thốt lên: "Lão tổ tông, lời này là thật sao?" "Đừng gọi là lão tổ tông nữa, vừa rồi ta mới xem Thiên Cơ, đã sớm biết người vốn không phải con cháu Vân gia ta, cũng biết mọi việc làm của gia tộc các ngươi. Bất quá ta chỉ là một luồng tàn thức của Vân Đế, chỉ làm theo quy tắc, nếu người đã mang đến mắt thần của Vân gia, ta cũng đã vì người chỉ rõ hướng đi, chỉ vậy thôi!" Ria mép hơi động, Vân Đế nhàn nhạt lên tiếng. Tròng mắt ngưng tụ, Hắc Ứng giật nãy cả mình, kêu lên: "Nhị hoàng tử điện hạ, sao chúng ta lại đến chân núi của Vân Vụ Son màu? Làm sao chỉ trong một thoáng liền tới được đây? Chúng ta bò qua ngọn núi này! Chính xác là bò qua!" "Ròng rã ba năm!" Không đợi Hắc Ưng nói hết lời, nhị hoàng tử đã thở dài một tiếng, vẻ mặt phiền muộn nói: "Ba năm, chúng ta ở trên ngọn núi này quanh đi quánh lại, trải qua đủ loại hiểm nguy, thương vong thản trọng, mấy ngàn người bỏ mình, đến cuối cùng chỉ còn có hai người bọn họ đi đến nơi đây, quả thực kinh tủng. Nhưng không nghĩ tới, Vân Đế tùy tay thì đã có thể đen bọn hắn đưa trở về, thực lực như thế, không thể tưởng tượng nổi!" Hắc Ưng nghe vậy, cũng ngưng trong gật đầu, hắn cũng không nghĩ tới Vân gia một trong tứ đại gia tộc lại có xuất thân hào môn như thế, lại có lão quái vật cường đại như vậy toạ trấn. Nếu không phải lão quái vật này không muốn xưng hùng, đoán chừng đại lục này đã sớm thống
nhất! Một lần nữa nhìn về ngọn núi cao bị tuyết động kia, Hắc Ung cười khổ một tiếng, lắc đầu thở dài: "Trải qua mấy năm, vượt mọi nguy hiểm sinh tử để đi đến chỗ này, lại chỉ đổi lại được một câu của lão đầu kia vậy mà ha ha ha..". "Một câu cũng đã đủ, chúng ta đã có mục tiểu cùng phương pháp báo thừ!" Trong mắt loé lên tinh quang, nhị hoàng tử hét lớn một tiếng, sải chân về phương hướng Trung Châu mà bước: "Thân là Vân gia tổ tông, là một tồn tại vô cùng cường hãn, lời tiên đoán của hắn nhất định không sai. Chúng ta sẽ tìm được Đan Thanh Sinh, rồi sẽ phục quốc. Trác Phàm, Lạc gia còn có lão tam, những tên đạo tặc cướp nước các ngươi, chờ đó cho lão tử, ha ha ha..." Cười to một tiếng, nhị hoàng tử giống như đã nhìn thấy thắng lợi trước mắt. Hắc Ưng nhìn chằm chằm hắn, cũng vội vàng theo sau. Những lời cất giấu trong lòng, vẫn chung quy không có nói ra! Ai, thôi đi, nếu hắn coi việc báo thù trở thành động lực, vậy thì cứ để hắn tiếp tục như vậy đi. Chờ sau khi hắn đoạt lại hoàng vị, có được thiên hạ, lúc đó nói cho hắn biết, cũng không muộn!
Hai dáng người, một trước một sau, đáp lên con đường phục quốc đi về phía trước! "Kỳ quái, mục tiêu của hắn là Lạc gia, Trác Phàm cùng với tam đệ của hắn. Việc báo thù đối với Lạc gia và tam đệ hắn đã có kết quả. Nhưng chỉ có Trác Phàm này là không thể phỏng đoán được sinh mệnh quỹ tích...Chẳng lẽ, đây là người ngoài thiên mệnh sao? Nếu thật là như vậy, thì đây đích thực là một biến số lớn a..." Thở dài một tiếng, bóng người to lớn của Vân Đế chậm rãi tiêu tán, sau một lúc thì đã hoàn toàn