TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Quản Gia Là Ma Hoàng

Chương 1233: Qúy Trọng Người Trước Mắt (2)

CHƯƠNG 1233: QÚY TRỌNG NGƯỜI TRƯỚC MẮT (2) “Ha ha ha...là Ma lại thế nào? Ngươi cũng là một con người, đừng làm chuyện mà bản thân phải hối

hận một đời!” Một tiếng trêu chọc thật dài, bóng người Đan Thanh Sinh cũng biến mất, rời đi nơi này. Trác phẩm bất đắc dĩ trợn mắt một cái, trong lòng lại thêm một phần phiền muộn. Lần từ biệt ở Song Long hội này, sẽ rất khó để gặp lại... Trong mắt lóe lên một tia đau thương, Trác Phàm thật sâu nahms mắt lại! Ba ngày sau, Trác Phàm tĩnh tọa tu luyện trong gian phòng của mình, tổng thể thương thế trên người đã tốt hơn nhiều. Mà trong lúc này, đệ tử những tông môn khác cũng ngo ngoe rục rịch lên

đường về tông. Các đệ tử Ma Hồn Tông, Kiếm Hồn Tổng trước khi trở về còn cố ý lại đây chào hỏi Trác Phàm, chúc hắn sớm ngay khôi phục các kiểu, sau đó cũng rời đi. “Trác Phàm, hôm nay ta cùng Sương Nhi phải về rồi, khi nào người mới khởi hành?” Bỗng nhiên,

một tiếng cười khẽ của nữ tử truyền tới, cửa phòng bị người mở ra, hắn nhìn qua, là Vĩnh Ninh. Nhíu mày, Trác Phàm thản nhiên nói: “Thương thế của ta chưa lành hẳn, chắc cũng phải đợi đến mười ngày nữa tháng nữa, mới có thể lên đường, phòng ngừa bất trắc!” “Phòng bất trắc? có người muốn hại ngươi sao?” Khẽ giật mình, vĩnh Ninh vẻ mặt kỳ quái nói. Vô thức cười một tiếng, Trác Phàm cười một tiếng, hắn thản nhiên nói: “Ta cũng không biết ai muốn hại ta, dù sao ta gây thù quá nhiều, cẩn thận một chút vẫn hơn!” Trầm ngầm nửa ngày, hai nữ đều gật đầu. Song Long hội lần này, Trác Phàm gây thù không ít, để phòng ngừa bị đánh lén trong bóng tối, cũng cần phải phòng bị vẹn toàn. Không thể lấy thân thể tàn tật, để bọn hắn có cơ hội lợi dụng. “Đã như vậy, bọn ta đi trước một bước.” Vĩnh Ninh hai nữ phất phất tay, cười xán lạn giống như hoa

đào, trong ánh mắt còn có một tia quái dị. Trác Phàm nhìn ra chút kỳ quái, suy nghĩ một chút, bóng gió nói: “Hai người các ngươi đi chỉ sợ không an toàn, muốn hay không chờ vài ngày, ta đưa các ngươi về!” “Thật sao?” Vĩnh Ninh khẽ giật mình, vui vẻ hỏi. Sương Nhi hung hang giật ống tay áo nàng, trừng liếc nàng một cái, lúc này Vĩnh Ninh mới khối phục tâm trạng, cười rực rỡ nói: “Không cần, bọn ta về cùng Khuynh Thành tỷ, trên đường có thể

Chương này chỉ có thể đọc trên ứng dụng di động

Để có trải nghiệm đọc truyện tốt nhất, vui lòng tải xuống ứng dụng của chúng tôi để tiếp tục đọc chương này cùng với nhiều tính năng độc quyền khác.

Tải ứng dụng ngay

Tải xuống trênApp Store
Tải xuống trênGoogle Play

* Ứng dụng miễn phí, không chứa quảng cáo

QR code

Quét mã QR để tải xuống ứng dụng

Trải nghiệm đọc truyện tốt nhất