Công Tôn Hướng Dương im lặng gật đầu, quay đầu hướng nha hoàn dưới mái hiên dặn dò:
“Thông báo nhà bếp, chuẩn bị bữa ăn thuốc thang cho đại tiểu thư, càng bổ dưỡng càng tốt.”
Hai cha con vào thư phòng, Công Tôn Hướng Dương mở ra ngăn ngầm sau giá sách, rút ra một cái hộp gỗ, mở ra trước mặt Công Tôn Tú.
Bên trong cái hộp lót lụa vàng, có một cây nhân sâm tím bộ dạng khó coi, nhăn nhúm, nó chỉ dài bằng một ngón giữa, nhưng râu rễ rậm rạp, giống đường dây quấn quanh cùng một chỗ.
Loại bộ dạng này cực kỳ hiếm thấy ở trong nhân sâm.
“Tử Ngọc Sâm Vương này là một trong những món đồ sưu tầm trân quý nhất của cha, sáu mươi năm mới phát triển bằng cây cải củ, lại sáu mươi năm...”
Công Tôn Hướng Dương chỉ chỉ cái hộp, nói: “Liền biến thành như vậy, áp súc tinh hoa, là thuốc đại bổ hạng nhất, cha tương lai tuổi nếu cao rồi, liền dựa hết vào nó.”
Công Tôn Tú nhìn thoáng qua, lắc đầu nói: “Nếu là cha giữ lại sau khi lớn tuổi kéo dài tuổi thọ, con gái liền không cần nữa, con gái không phải nhất định cần ăn mấy thứ này.”
Công Tôn Hướng Dương mặt dày “hắc hắc” hai tiếng:
“Thứ này sao có thể kéo dài tuổi thọ, thứ này là cha tương lai lớn tuổi, dùng khi sinh đệ đệ muội muội cho con, cho nên là thuốc đại bổ. Lão ông tám mươi tuổi, cũng có thể lấy lại phong độ.”
“...”
Công Tôn Tú hầm hừ nói: “Ngươi sinh nhiều con nữa, cũng không ai biết đánh đấm bằng con, vị trí gia chủ khẳng định là của con.”
Công Tôn Hướng Dương cười ha ha nói: “Vậy cũng phải sinh, sinh được một thiên tài, còn có thể gây áp lực cho con. Kém nữa, cũng có thể cho ngươi thêm mấy trợ thủ.”
Công Tôn Tú trừng mắt, tiếp nhận mấy đám râu rễ phụ thân giật xuống, nhai mấy cái, nuốt xuống.
Gia chủ Công Tôn Hướng Dương lúc trẻ tuổi là người thú vị, ăn nhậu chơi gái đánh bạc không gì không giỏi, nếu không phải thiên phú thật sự quá mạnh, vị trí gia chủ căn bản sẽ không đến lượt hắn ngồi.
Làm gia chủ nhiều năm như vậy, tính cách vẫn như vậy, không đến mức hi hi ha ha, nhưng cái gọi là tôn nghiêm của thượng vị giả, ở trên người hắn hầu như không nhìn thấy.
Hai cha con thảo luận chuyện người thừa kế gia chủ, ngược lại càng thêm cởi mở, càng thêm thản nhiên.
Công Tôn Hướng Dương thấy khuôn mặt con gái dâng lên một mảng ửng hồng, khí sắc chuyển biến lên tốt lên rất nhiều, đáy lòng lặng yên thả lỏng, nói:
“Thử luyện hóa dược lực, đừng lãng phí... Các con ở trong mộ gặp nguy hiểm?”
Công Tôn Tú ngồi xuống ở trên ghế dựa lớn, vừa luyện hóa nhiệt lực nóng bỏng ở bụng, vừa nói:
“Con phán đoán không sai, những người chết ở trong mộ không phải chết bởi trận pháp, mà là chết bởi âm vật cường đại. Đêm qua, bọn con thành công câu nó ra, trải qua một phen khổ chiến mới giết chết. Nếu là ở dưới lòng đất gặp nó, chỉ sợ phải chết không ít người mới có thể giết chết.”
Lập tức mang tình huống vây giết âm vật nói cho phụ thân nghe.
“Làm không tệ.”
Công Tôn Hướng Dương nghe xong, khẽ gật đầu.
“Sau đó bọn con tổ chức mười tám vị hảo thủ xuống mộ. Trong mộ từng xảy ra sụt lún quy mô rất lớn, hủy bảy tám phần, căn bản không lấy ra được thứ có giá trị, thẳng đến lúc vào chủ mộ...”
Nói tới đây, trong mắt Công Tôn Tú hiện lên sợ hãi, nghĩ mà sợ... các loại tâm tình.
Trong lòng Công Tôn Hướng Dương rùng mình, truy hỏi: “Trong chủ mộ có cái gì?”
Công Tôn Tú hít một hơi: “Trong mộ lớn dưới lòng đất có một xác ướp cổ, niên đại không rõ. Bọn con khi xuống mộ đã gặp phải nó, phi thường cường đại, há mồm hít một cái liền sinh ra khí xoáy tụ...”
Nàng cường điệu kể lại xác ướp cổ đáng sợ, khiến cả bọn mười tám người không có sức phản kháng.
Công Tôn Hướng Dương “vù” nhảy dựng lên, hai tay chống bàn, mở to mắt:
“Trong Ung Châu có quái vật đáng sợ như vậy? Không đúng, không đúng, nếu là như vậy, nó không có khả năng nhiều năm như vậy không một chút động tĩnh, nghe ý tứ con nói, nó cực độ khát cầu tinh huyết.”
Công Tôn gia chủ vừa kinh vừa sợ, Ung Châu là đại bản doanh của Công Tôn thế gia, dưới lòng đất nếu thật có thứ đáng sợ như vậy, vậy với Ung Châu mà nói tuyệt đối là tai nạn lớn.
Phản ứng đầu tiên của Công Tôn Hướng Dương là thông báo quan phủ, để Ung Châu bố chính sứ dâng sớ lên triều đình, triều đình phái cao nhân đến xử lý việc này.
Xác ướp cổ kia tuyệt đối không phải tứ phẩm có thể định luận, tà dị đáng sợ, có lẽ, có lẽ có tam phẩm, triều đình không có tam phẩm võ phu, nhưng thuật sĩ Ty Thiên Giám có thể giải quyết, tóm lại mang sự tình thông báo lên là được rồi...
Vương triều có thể thống trị Trung Nguyên, cho dù hôm nay quốc lực suy yếu đi dữ dội, cũng không phải thế lực giang hồ có thể so sánh.
Đợi một chút! !
Ý niệm nhanh chóng xoay chuyển, Công Tôn Hướng Dương đột nhiên tỉnh ngộ, hắn mở to mắt nhìn về phía khuê nữ:
“Mấy, mấy người trở về như thế nào?”
Nếu xác ướp cổ thực tà dị đáng sợ như nó miêu tả, bây giờ đứng ở trước mặt mình, nên là vong hồn của con gái, không, chỉ sợ ngay cả vong hồn cũng sẽ không có.
“Bởi vì bọn con đã gặp một cao nhân.”
“Cao nhân?”
Công Tôn Tú gật đầu: “Cái này còn phải nói từ buổi trưa hôm qua, con ở hồ Dương Bạch mở tiệc chiêu đãi mấy vị hiệp sĩ, trong lúc vô ý nhìn thấy trong lâu thuyền “Vương ký ngư phường”, có đứa bé vô ý ngã xuống hồ nước... Thanh Cốc đạo trưởng nói, đó là thủ đoạn của Ám Cổ bộ.
“Vì thế con muốn mời hắn cùng nhau thăm dò ngôi mộ lớn, như loại người có được thủ đoạn quỷ quyệt này, tác dụng có thể phát huy ở trong mộ vượt qua võ phu. Hắn chưa đáp ứng, nhưng trước khi đi, để lại cho bọn con hai câu nói.”
Công Tôn Hướng Dương nhịn không được nheo mắt, như có chấn động, nhưng nhẫn nại chưa xen mồm, nghe con gái nói tiếp.
“Một câu là nếu ở trong mộ gặp nguy cơ, có thể nói ra: Ngươi quên ước định với người nọ rồi sao. Một câu khác là: Đêm nay có mưa to, nhớ mang đồ che mưa.”
Công Tôn Hướng Dương lập tức nhìn phía ngoài cửa sổ, mưa phùn mờ mịt, trận mưa thu này đã chứng minh vị cao nhân kia có được năng lực đoán trước thời tiết.
“Một câu trước là có ý tứ gì?” Hắn sắc mặt nghiêm túc, lại khó nhịn được sự tò mò.
Công Tôn Tú chưa trực tiếp trả lời, tiếp tục nói:
“Đêm qua sau khi vào mộ, bọn con ở phòng chủ mộ gặp được xác ướp cổ, vốn là nhất định phải chết không thể nghi ngờ, con nghĩ thử một lần câu này cũng không sao, vì thế lớn tiếng nói ra. Kết quả...”
“Kết quả thế nào?” Công Tôn Hướng Dương hơi nghiêng người về phía trước.
“Xác ướp cổ quả nhiên dừng tay, chưa giết bọn con.”
“...”