“Đây là quái vật gì?”
“Không có báo động trước nguy cơ, không có yêu đan, tựa như không phải Yêu tộc, nhưng tốc độ cùng lực lượng, so với võ giả Luyện Thần cảnh còn mạnh hơn.”
“Không, là so với Đồng Bì Thiết Cốt Cảnh còn mạnh hơn. Không thấy lục thúc vừa rồi bị quật một phát bay luôn sao, nếu đơn đả độc đấu, chỉ sợ Tú tỷ tỷ cũng không phải đối thủ của nó.”
Trong tiếng nghị luận, Công Tôn Tú hỏi ý kiến của Thanh Cốc lão đạo: “Đạo trưởng cảm thấy thế nào?”
Thanh Cốc lão đạo trầm ngâm nói:
“Đây là trấn mộ thú, sống dưới lòng đất quá lâu, sinh sản nhiều thế hệ, dị biến, đã sớm biến thành quái vật hoàn toàn mới, nhìn không ra tổ tiên của nó là cái gì.
“Trấn mộ thú thực lực như vậy, thân phận chủ mộ không thể khinh thường.”
Mọi người vừa khẩn trương vừa kích động, nguy cơ cùng tiền lời là có quan hệ trực tiếp, nguy cơ càng lớn, thu hoạch càng lớn. Đương nhiên, tương phản cũng đúng, bởi vậy bọn họ kế tiếp có thể còn phải đối mặt nguy hiểm lớn hơn nữa.
Sau nửa canh giờ, Công Tôn Hướng Minh dưỡng xong nội thương, một đám người đốt cây đuốc, mang theo vũ khí, công cụ, đội ngũ chỉnh tề xuống mộ.
Tiểu đội thăm dò tổng cộng mười tám người, tu vi thấp nhất cũng là Luyện Khí cảnh, cao nhất là ngũ phẩm Hóa Kình Công Tôn Tú.
Ở trên giang hồ, chiến lực một đội ngũ như vậy, đã có thể xưng bá quận huyện.
Phương diện vũ khí có trường mâu, dầu hỏa, lưới sắt, xiềng xích, bột phấn đuổi côn trùng, cùng với máu chó đen vân vân các tài liệu dương khí tràn đầy.
Xuống huyệt động, mọi người giơ cao cây đuốc, vừa tiến lên, vừa đánh giá xung quanh.
Càng đi vào trong, mọi người càng kinh ngạc, vốn tưởng sụp xuống chỉ là một bộ phận, kết quả đi hồi lâu, xung quanh vẫn như cũ có dấu hiệu sụp xuống rõ ràng, nếu không phải ngẫu nhiên nhìn thấy mấy bức tường đá Thanh Cương, bọn họ cũng phải hoài nghi mình có phải tìm lầm chỗ hay không.
“Thoạt nhìn sụt lún rất triệt để, mang mộ thất cũng vùi lấp.”
Công Tôn Tú giơ đuốc, tiến lên ở trong địa cung loạn thạch chồng chất.
“Ung Châu những năm gần đây không có động đất, đang yên đang lành sao có thể sụp xuống.”
Công Tôn Hướng Minh nhíu chặt lông mày.
Tiếp tục hướng phía trước thăm dò, không bao lâu, bọn họ tới một mộ thất sụt lún một nửa, một nửa diện tích mộ thất bị loạn thạch vùi lấp, một nửa khác đặt ngang quan tài đá, quanh quan tài đá phân tán mấy cái tay cụt, chân gãy cùng đầu.
Những mảnh thi thể này đen nhánh khô gầy, không phải cánh tay người tầm thường.
“Là cương thi...”
Thanh Cốc lão đạo cau mày: “Nghĩ hẳn là bị âm vật kia đào ra ăn.”
Hắn vừa nói xong, liền nghe Công Tôn Tú nhíu mày nói: “Không đúng, cái tay này mặt cắt phẳng, là bị vật sắc bén chặt đứt.”
Công Tôn Hướng Minh phân tích: “Có thể là móng vuốt sắc bén của âm vật tạo thành.”
Âm vật đó móng vuốt sắc bén, không kém gì lưỡi đao sắt tốt.
Công Tôn Tú gật gật đầu, xem như tiếp nhận ý kiến này, mọi người lục soát một phen, thế mà lại chưa tìm được vật bồi táng.
Đi tiếp một khắc đồng hồ, bọn họ trước sau chưa gặp con âm vật thứ hai, thế mà lại gió êm sóng lặng ra ngoài dự liệu.
Thẳng đến một cánh cửa đá hùng vĩ cao mấy trượng xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Khoảnh khắc nhìn thấy cánh cửa đá này, tinh thần mọi người rung lên, chỉ dựa vào quy mô cửa đá, không khó phán đoán phía sau cửa là chủ mộ, là “phòng ngủ” của chủ nhân ngôi mộ lớn này.
Công Tôn Tú dừng bước, nhìn về phía hai võ phu Luyện Thần cảnh, dặn dò bọn họ đi đẩy cửa đá.
Võ phu cảnh giới này có được trực giác sâu sắc, có thể hữu hiệu tránh được cơ quan cùng nguy cơ.
Kẹttt...
Cửa đá chậm rãi đẩy ra, hai võ phu Luyện Thần cảnh cầm cây đuốc, quay đầu nói: “An toàn!”
Công Tôn Tú nhẹ nhàng thở ra, mang theo các đồng bạn có chút sốt ruột không chờ nổi vào cửa đá.
Nàng đầu tiên chú ý một chút tình huống cây đuốc, thấy chỉ là thoáng ảm đạm đi một chút, liền khôi phục nguyên trạng, lập tức nhẹ nhàng thở ra, xem ra bởi vì sụt lún, khiến địa cung tràn ngập không khí có thể hít thở, không cần lo lắng hít thở không thông.
Tiếp theo, nàng nhìn thấy ánh sáng cây đuốc chiếu sáng lên phía trước, ngây ngẩn cả người.
Phía trước cũng không có đường, chuẩn xác mà nói, là không có đường trong tưởng tượng của nàng.
Mặt đất nứt nẻ phân tán tảng đá hoặc lớn hoặc nhỏ, loạn thạch chồng chất, cho người ta cảm giác là khoáng thạch đá vụn hỗn độn, mà không phải mộ thất.
“Nơi này cũng xảy ra sụt lún?”
Một vị giang hồ võ phu trầm giọng nói.
“Lấy bình dầu hỏa tới đây!”
Công Tôn Tú từ trong tay tộc nhân tiếp nhận một bình dầu hỏa, cây đuốc ghé tới miệng bình quét một cái, sau đó dùng sức ném mạnh đi.
Phành!
Bình nổ tung ở không trung, dầu hỏa bên trong văng khắp nơi, hóa thành đốm lửa hỗn loạn chói mắt, hướng bốn phía bắn tung tóe.
Cả tòa mộ thất chợt sáng ngời, mọi người mượn cơ hội thấy rõ tình huống chủ mộ, nơi này quả thật đã xảy ra sụt lún, so với nói là mộ thất, dùng hang đá để hình dung càng thêm chuẩn xác.
Trừ loạn thạch chồng chất, cùng với vách đá lởm chởm, trong mộ thất không có gì khác nữa.
Đột nhiên, con ngươi Công Tôn Hướng Minh hơi co lại, thấp giọng nói: “Đó là cái gì?”
Một đám người theo ánh mắt hắn nhìn lại, mơ hồ thấy một bóng đen ngồi xếp bằng ở nơi xa, nhưng lúc này, ánh sáng nổ bắn ra ùn ùn rơi xuống, ảm đạm, yên tĩnh thiêu đốt, không thể chiếu sáng nơi xa.
Công Tôn Tú lập tức làm ra phản ứng, nàng bằng vào cảm giác phương hướng, ném ra cây đuốc trong tay, cây đuốc xoay tròn bay về phía nơi xa, rơi xuống đất, tung tóe ra đốm lửa chói mắt.
Nó vừa vặn rơi ngay phía trước bóng đen kia.
Hóa Kình võ giả khống chế đối với lực lượng tinh tế tới cực điểm.
Cây đuốc hừng hực chiếu ra đường nét bóng người kia, hắn mặc áo bào màu vàng rách nát, nhìn không ra niên đại, tóc hắn thưa thớt, làn da trùm xương mặt, hiện ra màu xanh đen khô héo.
Mũi hắn chỉ còn hai cái lỗ mũi, nhắm mắt, không nhúc nhích.
Đây là một thi thể niên đại cực kỳ xa xưa, nó không nằm ở trong quan tài, mà là ngồi xếp bằng ở trong phế tích.
Cương thi?
Không đúng, cương thi sao có khả năng biết ngồi thiền... Hoặc là không phải cương thi bình thường... Công Tôn Tú tài cao gan cũng lớn đang muốn dẫn dắt đoàn người tới gần.
Không ngờ, thây khô đó tự mình mở mắt trước, trong hốc mắt có chút trống rỗng khảm một đôi tròng mắt đen nhánh.
Nhìn thấy sinh linh xâm nhập lãnh địa, tròng mắt ngăm đen hiện lên ánh đỏ, thây khô mở mồm, dùng sức hít một hơi.
Chỉ nháy mắt, khí xoáy tụ cuồn cuộn, miệng thây khô giống như hóa thành vòng xoáy, mang mọi thứ quanh mình hút vào trong.
Bao gồm Công Tôn Tú ở trong, mười tám võ phu đều cảm nhận được một lực lượng khổng lò đáng sợ khóa lấy mình, cũng lôi kéo thân thể, từng chút một hướng về thây khô tới gần.
Cương, cương thi thật đáng sợ, đây không phải thứ phàm nhân có thể chống lại... Trong lòng Công Tôn Tú chợt lạnh, sợ hãi chấn kinh hối hận các loại cảm xúc đều có, sau đó, nàng cảm giác có cái gì đang thoát ly mình.
Cố gắng chuyển động mắt, nhìn về phía bên cạnh, mắt nàng lập tức trợn tròn xoe.
Một đồng bạn bên người, máu thịt nhanh chóng khô quắt, làn da nhăn nhúm, dán sát xương cốt, trong mười mấy hơi thở, liền hóa thành một thây khô, khí huyết quanh thân bị cướp đoạt gần hết.
Người ở đây, hoặc nhiều hoặc ít đều xói mòn khí huyết, tu vi mạnh, như Công Tôn Tú còn có thể kiên trì một đoạn thời gian.
Tu vi thấp, ba trong vòng mươi hơi thở, đã bị rút thành thây khô.
Thây khô được tinh huyết bổ sung như hổ thêm cánh, khí xoáy tụ lại lớn mạnh thêm vài phần.
Số người chết không ngừng tăng lên, hai, ba, bốn...
Người sống sót càng thêm sợ hãi, Công Tôn Hướng Minh hai mắt trợn trừng, mắt che kín tơ máu, cơ thịt thân thể co rút, dốc sức phản kháng, nhưng không có ích gì, khí huyết đang điên cuồng xói mòn.
Hắn hành tẩu giang hồ nhiều năm, chưa bao giờ gặp cương thi đáng sợ quỷ dị như thế, cũng chưa bao giờ có cảm giác vô lực cùng cảm giác hoảng sợ như vậy.
Từng chút một nhìn mình tới gần cái chết.
Thanh Cốc lão đạo bởi vì không phải võ phu, cho nên ở cuối cùng đội ngũ, may mắn chưa chết, nhưng vẫn khó thoát khỏi vận rủi, lão lập tức già đi mười tuổi, cả người giống như lão nhân gần đất xa trời.
Sắp, sắp chết ở chỗ này sao... Trong lòng Công Tôn Tú dâng lên tuyệt vọng, lúc này, nàng bỗng nghĩ tới nam tử áo xanh ban ngày gặp được, nhớ tới hắn từng nói cho mình, địa cung hung hiểm.
Hôm nay ứng nghiệm rồi.
Đúng, đúng rồi, hắn từng nói, nếu ở trong mộ lớn gặp được nguy hiểm không thể hóa giải... Công Tôn Tú không có lựa chọn nào khác, dựa theo cách nghĩ ngựa chết coi như ngựa sống để chữa, lớn tiếng nói:
“Ngươi quên ước định với người nọ rồi sao!”
Câu này giống như ẩn chứa lực lượng nào đó, khí xoáy tụ đáng sợ biến mất, khí huyết không xói mòn nữa.
Chín võ phu, thêm một vị lão đạo sĩ còn sống, hai đầu gối cùng mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất.
“Được, được cứu rồi? !”
Công Tôn Hướng Minh vừa kinh vừa hỉ, trong lòng dâng lên vui sướng tìm được đường sống trong chỗ chết, cùng với mê mang và hoang mang.
Người khác cũng như thế, không rõ cương thi tà dị này vì sao đột nhiên nương tay.
Thật, thật sự hữu dụng... Công Tôn Tú trợn to đôi mắt đẹp, chỉ cảm thấy khó có thể tin.
“Người từng có ước định với ta không nhiều, đương thời, chỉ có một mình hắn, ngươi cùng hắn quan hệ thế nào...”
Thây khô nhớ tới tên kia từng ước định với hắn, trong vòng mười năm sẽ lại quay về, trả lại khí vận, lập tức kích động hẳn lên:
“Hắn ở đâu, hắn có phải có cái gì bảo ngươi giao cho ta hay không, hắn có phải có cái gì bảo ngươi giao cho ta hay không ! Tiểu nha đầu, mau trả lời ta! ! !”